DOWNLOAD

------------------
-------------------

Trạng thái: Home» Tự Do Tôn Giáo » Hai Nỗi Đau Xé Lòng



Nhận được tin các đầy tớ Chúa bị đánh đập dã man ở Hội Thánh Tin Lành Báp-tít Thiên Ái Lai Tảo. Tội vội vàng đặt vé máy bay để bay gấp ra Hà Nội. Tôi điện thoại liên tục cho Mục Sư Đỗ Văn Tính nhưng tôi không thể nghe được giọng nói của ông, sau này tôi mới được biết là Ông bị đánh xưng miệng, dập môi chảy máu cho nên không thể nói chuyện được, Ông đã cố ý mở máy để cho tôi nghe được những câu này, những gì tôi nghe được là: "Chúa ơi xin cứu chúng con, Chúa ơi xin tha thứ cho những người đánh đập chúng con". Tôi nghe cả những tiếng la hét, chửi bới: "Giết chết mẹ bọn phản động đi". Nghe đến câu này lòng của tôi như thiêu, như đốt, tôi lo cho anh em, tôi nhớ ngay đến thảm cảnh ngày 23 tháng 10 năm 2011 của Hội Thánh Báp-tít Yêu Thương ở Tam Kỳ, Quảng Nam, các tôi con của Chúa ở đây đã bị côn đồ đánh đập một cách rất là dã man. Nỗi đau thứ nhất chưa được nguôi ngoai thì nỗi đau thứ hai lại thêm chồng chất, chưa đầy một tháng sau, ngày 13 tháng 11 đến lượt Hội Thánh Báp-tít Thiên Ái bị đánh đập còn hơn kẻ thù. Tại sao lại có những vụ đánh người tàn ác và dã man vô cớ như vậy? Đây là câu hỏi thật khó trả lời nhưng hầu như ai cũng biết!

Sở dĩ tôi muốn đặt tựa đề cho bài viết này là "Hai Nỗi Đau Xé Lòng" vì chỉ chưa đầy một tháng chúng ta đã phải chứng kiến hai Hội Thánh bị đánh đập dã man. Nỗi đau của Hội Thánh Báp-tít Yêu Thương chẳng khác gì nỗi đau của Hội Thánh Báp-tít Thiên Ái! Mắt tôi đã nhòa lệ khi coi đoạn Video clip của Hội Thánh Báp-tít Yêu Thương khi nhìn thấy các tôi con của Chúa ở đây đổ máu mà vẫn cầu nguyện. Tôi và các tôi tớ Chúa trong Hội Thánh cầu nguyện rất nhiều cho anh em, nỗi đau chưa vơi thì chính chúng tôi lại nhận nỗi đau thứ hai quá sức. Vừa gặp mặt anh chị em bị đánh ai nấy đều òa lên khóc, tôi ôm từng người vào trong lòng vỗ về họ để cho vơi đi nỗi đau. Quả thật đây là một nỗi đau quá lớn, nỗi đau xé lòng, nhìn cảnh tượng hoang tàn của nhà nguyện, nhìn những vết thương bầm tím trên người, những vết máu vẫn còn lổ loang, vẫn còn dính trên da, trên thịt, trên áo anh chị em mà tôi không thể cầm được nước mắt. Không thể tưởng tượng được tại sao giữa con người với con người lại đối xử với nhau tàn ác như vậy, các Mục Sư và Tín hữu có tội gì đâu, họ không ăn cướp, không ăn trộm, họ không bẫy chó, họ chẳng mếch lòng ai, họ chỉ thờ phượng Chúa thôi mà sao lại đánh họ dã man như vậy!

Tôi phải cố nén xúc động khi coi lại những hình ảnh, video clip và nghe những lời làm chứng của các tôi con của Chúa. Vì cố giữ lấy Cây Thập tự mà Truyền Đạo Nguyễn Thị Lan bị đạp vào bụng, bị đánh vào chỗ hiểm đã 4 ngày rồi mà vẫn chưa thể đi lại được. Mục Sư Nguyễn Duy Đường bị đập tét đầu máu chảy lai láng xuống nền nhà nằm bất động, Mục Sư Đinh Công Hồng bị đánh dập mũi máu tuôn xối xả, Mục Sư Đỗ Văn Tính bị đánh dập môi, xưng miệng, chảy máu, cho đến giờ ăn uống rất là khó khăn. Người xưa có câu: "Máu chảy ruột mềm", vậy mà chẳng có một người nào mềm, dẫu một người cũng không, máu càng đổ họ càng khát, gần một ngàn người đứng xem mấy chục người giống như hổ đói xông vào đánh các đầy tớ của Chúa Giê-su, ngay cả những cô gái còn rất trẻ cũng giơ tay lên hô to: "Hãy giết chúng nó đi". Nhìn những vết bầm tím ở bụng, ở đùi, ở đầu gối, ở thái dương của Cô Đào Thị Tác mà tôi bật khóc. Cô bị xẻng đánh vào đầu hai lần, bị đập vào gáy, cô ngã ra và ngất đi, họ cho cô là giả vờ cho nên họ tiếp tục đạp vào bụng, vào ngực, cho đến hôm nay bụng và ngực của Cô vẫn còn đau và bầm tím nhiều lắm! Truyền Đạo Ngô Quang Thắng bị đá vào chổ hiểm ngã lăn ra nền nhà, Truyền Đạo Lại Thị Là, Cô Bùi Thi Nam, Cô Nguyễn Thị Lan (vợ Mục Sư Đường) bị đánh tơi tả, cho đến bây giờ vẫn còn đau ê ẩm khắp thân thể, cháu Nguyễn Thị Thương bị một thanh niên vả liên tục mấy cái vào mặt choáng váng xâm mày tối mặt. Đau nhất vẫn là Mục Sư Nguyễn Danh Châu, Ông bị mấy chục thanh niên xông vào đánh, họ đấm, đá, lấy xoong nồi đập vào đầu, Mục Sư ngã ra sân nằm im bất động, tưởng chừng họ sẽ thôi không đánh nữa, nhưng họ tiếp tục thay nhau đạp vào bụng, vào ngực, vào mạng sườn, quả thật nếu không có Chúa đỡ chắc Mục Sư Nguyễn Danh Châu đã không còn sống ở trên đời này nữa. Nhưng Chúa muốn Mục Sư sống để thuật lại công việc của Đức Giê-hô-va" (Thi thiên 118:17). Cả vườn rau nhà Truyền Đạo Nguyễn Thị Lan bị côn đồ phá sạch, họ xé nát một số Kinh Thánh, đập nát 4 xe gắn máy, đạp vỡ tan một máy chụp hình, họ dùng ghế đánh các tôi tớ Chúa gãy nát 15 cái. Đau lòng hơn nữa Thập Tự Giá là biểu tượng cho hơn hai tỷ rưỡi người trên thế giới tôn thờ và kính trọng lại bi côn đồ cầm ném xuống ao. Nhưng chúng ta tạ ơn Chúa vì họ có thể phá hoại tài sản của chúng ta, ném Thập Tự Giá của Hội Thánh xuống ao nhưng không bao giờ họ có thể phá đổ được đức tin của chúng ta nơi Chúa Cứu Thế Giê-su!

Quý vị ơi! Những kẻ ác có thể mạnh nhưng không thể tồn tại vĩnh viễn, về phương diện con người họ cho rằng họ đã thắng, nhưng kỳ thực họ đã thua. Chúng ta thắng hơn họ ấy là bởi đức tin nơi Chúa Cứu Thế Giê-su (I Giăng 5:4), họ đánh chúng ta mà chúng ta không đánh lại, họ rủa chúng ta thì chúng ta lại chúc phước, chúng ta thắng hơn họ cả mặt đạo đức, trước cả ngàn người bao vây mà các tôi tớ Chúa vẫn hiên ngang như vậy thật đáng kính phục. Người xưa vẫn thường nói: "Ở hiền thì gặp lành", còn Kinh Thánh thì day: "Chúng nó gieo gió và sẽ gặt bão lốc" (Ô-sê 8:7). Tôi nghe lời làm chứng của em Nguyễn Công Hinh mà tôi cảm động, em không phải là Cơ đốc nhân, nhưng em đã lăn xả vào để cứu các đầy tớ Chúa, em nói "Vào giây phút đó, em cảm thấy mình bất lực, giá mà em có mặt sớm hơn, em kính phục các Mục Sư, quả thật những người này thực sự có Chúa"!

Trận đánh người dã man này là một bản thông điệp đau buồn và xấu hổ nhất đã gửi đến những người có lương tâm ở địa phương này. Họ là những người cha, người mẹ, người anh, người chị, người em, họ cũng là dòng giống máu đỏ da vàng, chỉ khác mỗi niềm tin mà thôi, tại sao đánh họ dã man như vậy? Ca dao tục ngữ Việt Nam có câu: "Nhiễu điều phủ lấy giá gương, người trong một nước phải thương nhau cùng"! Quả thật tôi đã không đủ can đảm nhìn tấm ảnh máu me đầy mặt của Mục Sư Nguyễn Duy Đường, tôi nghẹn lai nỗi đau thắt ở trong tim. Điều làm tôi đau lòng hơn nữa là một trong những người trực tiếp đánh các tôi tớ Chúa lại chính là một Thầy giáo, thầy Nguyễn Công Tám. Tôi tin rằng ở trường Đồng Tâm những học trò ngây thơ và non nớt, sợ và kính trọng thầy Tám còn hơn cả cha mẹ mình. Nhưng các em đâu có biết Thầy của của các em lại là một tên ác ôn, Thầy đấm, Thầy đá vào ngưc, vào bụng Mục Sư không chút nương tay, Thầy đánh các Mục Sư lại đúng vào dịp cả nước đang hướng về ngày kỷ niệm Ngày Nhà Giáo Việt Nam, người Việt Nam chúng ta luôn Tôn Sư Trọng Đạo, chắc giờ này các học trò của Thầy đang rủ nhau mua quà để kính biếu cho Thầy, tôi ngồi viết bài này chỉ còn cách hai ngày nữa là đến ngày 20-11. Nếu Phòng Giáo Dục huyện Mỹ Đức còn để một người Thầy như Thầy Nguyễn Công Tám dạy học nữa thì cái ác vẫn nghiễm nhiên, nhởn nhơ hoành hành, các em sẽ học cách hành xử côn đồ như Thầy Tám, có khi còn lộng hành hơn bởi nó không chỉ ở trong bóng tối, mà còn được che lấp, được con người cố tình không nhìn thấy, không nghe thấy hoặc là bỏ qua, bởi vì cái bóng của Thầy quá lớn. Thầy giáo phải là người vừa có tầm lại vừa có tâm thì mới xứng đáng là người Thầy giáo nhân dân phải không quý vị?
----------------------------------
Để cho cái ác không còn ở địa phương này tôi nghĩ phải có một đội ngũ lãnh đạo cầm cân nẩy mực lành mạnh, công bằng, pháp luật phải nghiêm minh, không thể nói: "Phép vua thua lệ làng, làng này cho phép thì mới được, làng này không cho phép đố thằng Thành dám đem Đạo Tin Lành về đây". Thế hóa ra cái lệ của làng Lai Tảo này lại lớn hơn cả luật pháp Việt Nam? Để thắng được cái ác, một điều nữa ngay từ bây giờ, gia đình, nhà trường phải dạy cho con trẻ biết cảm thông, biết yêu thương, biết chia sẻ, biết đau nỗi đau của người khác. Những người trai lì không còn biết đau nỗi đau của con người, của đồng loại thì người đó không thể có lòng yêu Tổ quốc, yêu quê hương...

Tôi dâng lời tạ ơn Chúa vì Ngài đã cho tôi có những anh chị em hết lòng với công việc Chúa, họ đã không quản nắng mưa, đường xá xa xôi cách trở, ở đâu khó khăn nhất thì nơi đó họ có mặt. Tôi thành thật cảm phục các đầy tớ Chúa: Mục Sư Đỗ Văn Tính, Mục Sư Đinh Công Hồng, Mục Sư Nguyễn Duy Đường, Mục Sư Nguyễn Danh Châu, TĐ Ngô Quang Thắng, TĐ Nguyễn Thị Lan, TĐ Lại Thị Là, Cô Đào Thị Tác, Cô Bùi Thị Nam, Cô Nguyễn Thị Lan (Vợ MS Đường), cháu Nguyễn Thị Thương, cháu Ngô Văn Tuấn, một người nữa mà tôi kính trọng đó là anh Nguyễn Công Hinh người đã xả thân vào để cứu các Mục Sư! Tôi cũng cảm phục các đầy tớ của Chúa ở Hội Thánh Báp-tít Yêu Thương, tất cả quý vị đều vì cớ danh Chúa mà chịu khổ, chịu nhục, chịu mất mát, chịu thiệt thòi. Nỗi đau này rồi sẽ qua đi. Chúng ta tin rằng kẻ ác sẽ có ngày phải được đưa ra ánh sáng, họ sẽ phải trả giá với những việc ác mà họ đã làm. Còn chúng ta, dù có đi đâu xa đến chân trời góc biến thì bàn chân của chúng ta cũng in đậm dấu chân của Chúa Giê-su đồng hành. Tôi xin tặng quý vị một câu Kinh Thánh thay cho lời kết: "Vì các ngươi sẽ đi ra vui vẻ, được đưa đi trong sự bình an. Trước mặt các ngươi núi và đồi sẽ trổi tiếng ca hát, mọi cây cối ngoài đồng sẽ vỗ tay" (Ê-sai 55:12)!