Độc tài dưới bình phong dân chủ
AFP photoCảng Tripoli yên bình đón mặt trời lên hôm 26/10/2011 Trong khi thể chế độc tài “trường phái Thế kỷ 20” của Gaddafi sụp đổ thì những...Đối với Eiko Tanno, mọi thứ đã thay đổi kể từ ngày 11 tháng 4, ngày trận động đất mạnh 9o richte ập đến bờ biển phía đông bắc Nhật Bản. Đó cũng là ngày cô mất hết hi vọng.
Tanno đang làm việc trong văn phòng tại nhà khi mặt đất bắt đầu rung chuyển. Cô chạy ra ngoài, hòa vào đám đông lộn xộn cùng những người hàng xóm. Sau đó, cảnh báo sóng thần cũng vang lên. Họ lao đến vùng đất cao hơn và nhìn thấy nước ấp đến như những bức tường sừng sững, tàn phá mọi thứ cản trở con đường của nó. Vài ngôi nhà bị đánh bật tới tận móng và bị cuốn đi. Những ngôi nhà khác bị nghiền thành một đống đổ nát bởi sức mạnh của những con sóng. Mức nước dâng lên quá tầng trệt nhưng không thể leo lên cao hơn.
“Trận sóng thần đã lấy đi kế sinh nhai của tôi”, người phụ nữ tuổi trung niên đó đã nói như vậy cách đây 7 tháng, sau khi thảm họa lịch sử của Nhật Bản xảy ra, gồm động đất, sóng thần và rò rỉ hạt nhân. “Sự nghiệp của tôi đi xuống, rồi sụp đổ. Nhà tôi không bị phá hủy hoàn toàn nên tôi không được đến ở nhà tị nạn. Tôi không biết mình phải làm gì nữa.”
Trong nhiều tháng, cô phải sống cùng bùn đất và chất độc. Cô leo lên cầu thang đến phòng ngủ, nơi cô và cả gia đình cùng sinh hoạt. Cô luôn đóng cửa nhà nhưng dù cô có làm gì thì cũng không thể thoát khỏi mùi hôi thối của sinh vật chết hay đống đổ nát bên ngoài. Đó là cuộc sống tuyệt vọng cho đến khi có một nhóm người lạ gõ cửa nhà cô.
Chỉ vào một nhóm công nhân mặc áo vàng, mũ vàng và áo khoác vàng, Tanno nói “Cái ngày những người mặc áo vàng đến, cuộc sống của tôi thay đổi và tôi cảm thấy hi vọng đã trở lại”. Từng ngày, những người áo vàng từ từ biến đổi quang cảnh xung quanh nhà cô.




Đội cứu trợ thiên tai của Hội Thánh Baptist Nam phương được biết đến trong vùng bởi màu áo vàng họ mặc, làm sạch bùn đất và chất độc đông quạnh dưới sàn nhà Tanno và những nhà khác. Vài tuần sau đó, một đội khác đến, dọn dẹp những đống đổ nát bốc mùi.
Hôm nay, đội “áo vàng” từ Missouri- đang cách điện và đóng lại sàn nhà. Họ trò chuyện vui vẻ khi làm việc, rồi cúi chào lễ phép người hàng xóm đến kiểm tra tiến độ. Nhanh chóng sau đó, họ khiến cho người bạn mới đó cười vui.
Daivid Price của Hội thánh Baptist Calvary ở Neosho kinh ngạc với thực tế rằng các đội cứu trợ từ các bang khác nhau đến Nhật Bản trong suốt 6 tháng qua có cùng một mục đích là chia sẻ về tình yêu của Chúa Jesus thông qua việc cứu trợ. Cách bờ biển chỉ vài giờ, một đội khác từ Georgia cũng truyền tải thông điệp đó bằng cách dọn dẹp những đống đổ nát và sàng lọc lại những vật dụng cá nhân có thể tiếp tục sử dụng.
Một đội từ Georgia khác dựng các cửa hàng trong 1 bãi giữ xe, xây những băng ghế dài cho những ngôi nhà tị nạn nằm rải rác trong vùng.
Price nói “Tôi nghĩ ắt hẳn mỗi đội là một phần nhỏ bé trong kế hoạch của Chúa để cứu người Nhật bản.” Các đội từ Canada, Texas, California, Alabama và các bang khác là một phần trong dự án cứu trợ và giảm nhẹ thiên tai của Ủy ban truyền giáo thế giới. “Mỗi đội có khả năng khác nhau để giúp cộng đồng đó phục hồi và các đội hỗ trợ nhau”.
Xây dựng lại vùng đất hoang tàn ở phía đông bắc Tohoku này dự kiến tốn hàng trăm tỉ đô la và mất đến một thập kỉ. Sở cứu hỏa Nhật Bản ước tính có hơn 111.000 cao ốc và ngôi nhà bị phá hủy với khoảng 656.920 công trình bị hư hại.
Darrell Barrnett, một tín đồ của hội thánh Baptist McConnnel Memorial ở Hiawassee nói “thật dễ dàng để thấy được sự tàn phá nặng nề trải dài hàng trăm dặm”. Nơi đội ông làm việc không có một biển báo nào cho biết tên địa danh. Tất cả biển báo giao thông, địa danh, công viên và nhà cửa đã bị sóng thần quét đi hết. Nó chỉ còn là vùng đất của những cái móng trơ trọi. Đoàn tình nguyện - người Mĩ và Nhật - biết đến vùng đất này khi con tàu của họ dừng lại trên đường.
“Phải giảm bớt cảm xúc trong những tình huống như thế này để có thể hoàn thành công việc”. Barrett nói rồi đặt xuống 1 chiếc ly hoàn chỉnh mà ông đã phục hồi lại trong đống vật dụng gia đình. Ông nhặt lên 1 bức hình được đóng khung của 1 cô bé 10 tuổi rồi cho biết thêm “Khi bạn tìm thấy những thứ như thế này, bạn sẽ bắt đầu thắc mắc về gia đình sống trong ngôi nhà này. Liệu họ còn sống...Họ được lên thiên đường không”. Ông biết cơ hội gặp lại gia đình này trên thiên đường rất mong manh.
Ban truyền giáo nói khu vực Tohoku đã đóng cửa với Phúc Ấm hàng trăm năm rồi. Trước trận động đất, chỉ có gần 1% dân số là Cơ đốc nhân. Những người áo vàng cố gắng thâm nhập thông qua công việc khó khăn này và mở đường cho những khác tới chia sẻ Phúc âm.
Tim Beck, một tín đồ của Hội thánh Baptist Ebenezer nói “Tôi không có ân tứ nói về Chúa nhưng Chúa ban cho tôi những ân tứ khác. Ngài cho tôi khả năng xây dựng. Ngài sử dụng con đường này để đến với những người đang thiếu thốn.”
Những hành động đơn giản của sự cứu trợ và tôn trọng văn hóa Nhật đang dần lay động trái tim họ. Tanno cho biết ngay từ tiếng gõ cửa đầu tiên cô đã biết những người áo vàng này rất khác biệt. Họ không đòi hỏi điều gì và sự giúp đỡ của họ đến mà chẳng có sự ràng buộc nào. Lúc đầu, cô không nghi ngờ họ, hàng xóm của cô cũng vậy. Nhưng họ đã nhanh chóng nhận ra những đội này khác với những người tình nguyện khác.
“Quanh đây, chúng tôi đều yêu quý những người áo vàng”, cô nói một cách hào hứng. “Họ giúp chúng tôi mà chẳng yêu cầu điều gì cho họ cả. Họ lắng nghe chúng tôi cần công việc được làm như thế nào. Họ tốt bụng và quan tâm chúng tôi.” Cô bẽn lẽn thừa nhận rằng khoảng thời gian cô thích nhất trong ngày là lúc những người áo vàng thu dọn công cụ và mời cô cùng cầu nguyện với họ. Cô không hiểu tại sao nhưng nó mang đến cho cô một cảm giác bình an. Bằng một cách nào đó cô biết mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Để biết thêm thông tin về dự án cứu trợ Tohoku của Ủy ban truyền giáo thế giới, gửi e-mail vềinfo@tohokucare.com và thông tin những hoạt động cứu trợ đang thực hiện tại Nhật bản trên websitewww.gobgr.com.
Vân Anh
Nguồn: Hoithanh.com
Thêm một bất đồng chính kiến qua Thái lánh nạn
Bất đồng chính kiến Huỳnh Nguyên Đạo được đưara khỏi Tòa án nhân dân TPHCM hôm 10/5/2007, vàbị kết án 3 năm tù. AFP photo Tình trạng các...Vai trò và Ảnh hưởng của Mạng Xã Hội tại VN
Ông Tom Furlong, Giám đốc Điều hành Facebook trình bày hệ thống máy chủ mới mở rộng thêm ở vùng Bắc Cực, điểm đầu tiên ngoài nước Mỹ....Dân chủ tại Trung Quốc tìm một hướng đi trên Net
Le Figaro số ra hôm nay (28/10) có bài viết nhận định về bầu cử hội đồng địa phương tại Trung Quốc. Bài báo ghi nhận có những...Con trai Gaddafi liên hệ với tòa quốc tế
Saif al-Islam Gaddafi từng được cho là sẽ kế vị cha Các công tố viên quốc tế họ đã có "những liên hệ không chính thức" với con...Giáo xứ Thái Hà đòi chính quyền thành phố Hà Nội trả lại tu viện
Giáo dân giáo xứ Thái Hà trước UBND quận Đống Đa,Hà Nội ngày 27/10/2011. Nguồn: giaoxuthaiha.org Theo nguồn tin từ Giáo xứ Thái Hà, chiều hôm qua, nhiều...Chiến dịch 'Phải Lên Tiếng' ủng hộ các thanh niên Công giáo bị bắt ở VN
Hình: http://phailentieng.lenduong.net/ Một chiến dịch do giới trẻ ở hải ngoại khởi xướng hầu ủng hộ các thanh niên Công giáo bị bắt tại Việt Nam đang thu...Gadhafi đền tội và một bài báo ca ngợi ông ta đến tuyệt đỉnh
Ảnh AFP Tình thế của người hùng một thời M. Gadhafi quả là bi đát. Cuối tháng 8- 2011, sau 6 tháng cầm cự, ông ta bỏ thủ...Lời vọng sóng Biển Đông lại không có Tiếng Hoàng Sa ? !!…
******************************************** "Tổ quốc nhìn từ biển" (or Motherland if looking to the sea) is originally a poem composed by Nguyễn Việt Chiến - a journalist at Thanh Nien...![]() |
Công an đàn áp tín đồ Tin Lành trước Trung Tâm hội nghị quốc gia Hà Nội lúc chiều chủ nhật 19 tháng 12 năm 2010 |
Chúng tôi là những Cơ Đốc nhân khao khát được tự do thờ phượng Đức Chúa Trời, nhóm họp nhau lại dưới mái nhà Hội Thánh Baptist Yêu Thương, thuộc HT Baptist Việt Nam (Nam Phương), tại thôn Phú Quý, xã Tam Phú, thành phố Tam Kỳ, tỉnh Quảng Nam, Việt Nam. Nay chúng tôi gởi thông điệp này đến tất cả những ai còn có một lương tâm của con người để chia sẻ nỗi bất bình tột cùng về sự bất công, đàn áp tôn giáo của chính quyền địa phương đối với hội thánh chúng tôi.
Sáng hôm qua, 23/10/2011, những người công an đã ập đến đàn áp một lần nữa, không cho chúng tôi thờ phượng Chúa. Tôi bảo họ đợi đến khi HT thờ phượng xong, tôi sẽ làm việc với họ. Nhưng họ nhất định không chịu, xông đến tắt hết hệ thống âm thanh. Chúng tôi lên tiếng phản đối, và một người công an bắt đầu quát tháo, thậm chí định đánh cha ruột của tôi. Tôi bảo anh ta nếu muốn đánh thì hãy đánh tôi, và nếu muốn bắn thì hãy bắn tôi, rằng anh ta không được quyền hỗn láo với cha tôi, là người cũng đáng tuổi cha anh ta. Sau một hồi giằng co, cuối cùng họ bỏ đi. Khi họ rời khỏi, chúng tôi phát hiện chiếc xe đạp của một em gái trong HT bị đâm thủng lốp và ruột từ bên này sang bên kia. Trong HT, có những anh em trước đây thuộc giới xã hội đen. Nhờ quyền phép của Chúa, cuộc đời họ đã được thay đổi hoàn toàn. Họ sống cuộc đời lương thiện, hiền lành. Có cả người bị bệnh AIDS được chữa lành. Quá bức xúc trước cảnh bất công, anh em la lên: “Các người muốn gì? Chúng tôi muốn thờ phượng Chúa và sống một cuộc đời tốt đẹp mà sao các người cứ đàn áp, bắt bớ hoài. Hay là các người muốn chúng tôi trở về làm những kẻ hung ác như trước đây?...” Mọi người đều phẫn nộ, vì họ thường xuyên đàn áp, bắt bớ như vậy. HT chúng tôi đã nộp đầy đủ hồ sơ đăng ký theo đòi hỏi của họ, và nộp đến 2 lần, nhưng cả 2 lần họ đều từ chối, không cho chúng tôi thờ phượng Chúa một cách tự do. Họ mời một số tín đồ, đặc biệt là nữ tín đồ, lên làm việc và quát tháo, hăm dọa, uy hiếp tinh thần, ép phải ký tên vào giấy cam kết không được đến thờ phượng Chúa ở chỗ chúng tôi nữa, nếu không thì không được về. Một số người vì sợ quá nên bất đắc dĩ phải ký tên để được về nhà. Chính tôi cũng bị hăm dọa như thế này: “Nếu anh còn tiếp tục tập trung nhiều người thờ phượng Chúa mà có ai đến quậy phá, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm. Lúc đó, đừng gọi điện thoại cho chúng tôi!”
Khoảng 1 giờ chiều cùng ngày, tức là khoảng 2 giờ đồng hồ sau khi những người công an với vẻ mặt đầy hăm dọa kia rời khỏi điểm nhóm của chúng tôi, có một nhóm khoảng hơn 20 tay xã hội đen to con, xăm mình đến trước điểm nhóm. Vài tên bước vào, số còn lại bao vây bên ngoài. Chúng được lệnh tìm tôi để thanh toán. Lúc đó, những người trong gia đình yêu cầu tôi cứ ở nguyên trong phòng, vì bọn này chưa biết mặt tôi. Chúng xông vào đánh ba tôi, nhưng ông có võ nên đã đỡ được. Ông nhân danh Chúa Jesus ra lệnh cho chúng phải lui lại. Sau một hồi giằng co ngắn, chúng lên xe gắn máy vọt mất. Trước khi đi khỏi, chúng hăm dọa: “Tụi tao sẽ quay trở lại và san bằng cái nhà Chúa này, giết hết tụi mày, thử coi tụi mày còn thờ phượng Chúa được nữa không!” Chúng tôi chưa từng biết những người này, và họ cũng chưa từng biết chúng tôi, vậy mà họ lại biết rõ đây là nhà Chúa, và lại còn giở một giọng điệu rất quen thuộc – muốn chúng tôi phải chấm dứt việc thờ phượng Chúa (?). Tôi nghĩ một đứa trẻ cũng có thể suy luận ra tính chất sự việc này. Trong lúc bọn xã hội đen đang gây hấn, tôi có gọi điện cho công an xã, bí thư Đảng ủy xã Tam Phú, công an thành phố Tam Kỳ, cán bộ Phòng Nội Vụ thành phố Tam Kỳ, và công an tỉnh Quảng Nam, nhưng tất cả đều yên lặng một cách đáng sợ, không ai nhấc máy cả. Một sự trùng hợp kỳ lạ! Cuối cùng, khi những tên xã hội đen đã đi khỏi, tôi gọi cho giám đốc công an tỉnh Quảng Nam. Tôi trình bày sự việc và yêu cầu được bảo vệ. Ông ta hứa sẽ xem xét…
Một số đông tín đồ trong HT khi nghe tin đã lập tức đến điểm nhóm, và chúng tôi cùng nhau cầu nguyện. Tưởng mọi việc đã êm xuôi nên sau khi cầu nguyện, mọi người ai về nhà nấy. Khoảng 8 giờ 30 tối, thình lình tôi nghe tiếng đập phá cổng và tiếng kính vỡ loảng xoảng. Tôi định xông ra, nhưng mọi người trong gia đình cản tôi lại và khẩn khoản nài nỉ tôi đừng rời khỏi phòng. Họ nói đối tượng mà bọn này muốn giết là tôi chứ không phải họ. Lúc đó, tôi phải gài chặt cửa phòng lại để bảo vệ vợ và 3 đứa con nhỏ, một bé gái 4 tuổi, một bé gái 2 tuổi, và một bé trai chỉ mới ra đời được một tuần. Vợ tôi thì đang còn rất yếu. Bọn xã hội đen dùng cây sắt đập cửa phòng của tôi, làm kính vỡ nát. Những mảnh kính văng làm vợ và đứa con gái của tôi bị thương nhẹ ở chân. Có rất nhiều mảnh kính nằm xung quanh con trai của tôi, nhưng thật lạ lùng, không một mảnh nào làm nó bị thương. Cảm ơn Chúa! Bọn kia tiếp tục phá cửa, nhưng ba tôi, em trai tôi, má vợ tôi, và 2 người khác nữa có mặt lúc đó xông vào để ngăn cản chúng. Thế là chúng tức giận, quay ra tấn công họ. Tôi nghe tiếng la của họ liền định xông ra, nhưng vợ tôi vừa chắn ngang cửa vừa khóc vừa van xin tôi: “Em năn nỉ anh! Anh đừng ra đó! Anh mà mở cửa ra, chúng nó sẽ giết chết anh ngay lập tức! Mục tiêu của chúng nó là anh chứ không phải những người khác.” Tôi gào lên: “Không! Hãy để anh ra! Nếu Chúa muốn anh chết thì anh sẽ chết vì danh Chúa. Anh không ra, chúng sẽ đánh chết mọi người.” Nhưng vợ tôi cương quyết: “Không! Anh không được ra! Anh phải ở đây để bảo vệ cho em và các con. Các con của mình còn quá nhỏ, chúng nó đâu có tội tình gì! Em sợ quá!” Vợ và các con tôi khóc thét lên trong sự hoảng loạn. Tôi chưa bao giờ rơi vào tình thế khó xử như vậy. Lúc đó, tôi chỉ còn biết kêu gào với Chúa để xin sự cứu giúp. Rồi tôi gọi điện thoại cho công an xã, công an thành phố, công an tỉnh, giám đốc công an…, nhưng một lần nữa, tôi lại nhận được một sự yên lặng đáng sợ. Không ai trả lời tôi cả! Lại là một sự trùng hợp kỳ lạ! Cuối cùng, tôi liên lạc được với một nữ tín đồ, và cô ta đã giúp tôi gọi cảnh sát cơ động 113. Cảnh sát 113 lên đường, nhưng đột nhiên, họ nhận được một chỉ thị nào đó, và họ quay lại, không đến nữa. Tôi không biết phải bình luận như thế nào đây!
Ở bên ngoài, cuộc chiến đang diễn ra ác liệt. Bọn côn đồ đánh túi bụi vào những người thân của tôi bằng những cây sắt cứng và những thanh gỗ. Những người thân của tôi vừa cố gắng chống trả, vừa cầu nguyện, vừa kêu cứu, nhưng chẳng có ai dám vào can thiệp cả, vì toàn bộ khu vực điểm nhóm đã bị bao vây. Ba tôi, em trai tôi, và chú Hội, một người quen của gia đình, đã chiến đấu rất kiên cường với tất cả sức lực mà Chúa ban cho họ lúc đó. Họ vừa chiến đấu vừa hô vang danh Chúa Jesus. Cuối cùng, hơn hai mươi tên xã hội đen với vũ khí trong tay đã phải rút lui. Cảm ơn Chúa!
Tôi bước ra ngoài. Trước mặt tôi, ba tôi, em trai tôi, và chú Hội bê bết máu. Họ bị thương nhiều chỗ, những nặng nhất là trên đầu và trán. Em trai tôi bị chấn thương sọ não. Nó ngã vật xuống dưới chân tôi và thều thào: “Anh Hai, em xin lỗi vì không thể tiếp tục sống để cùng anh phục vụ Chúa được. Em về với Chúa trước đây!” Em bắt đầu co giật dữ dội, mắt đứng tròng, và tắt thở. Tôi gào lên trong tuyệt vọng: “Chúa Jesus ơi, xin cứu em con! Nó không thể chết được!” Tôi ôm lấy em và nhân danh Chúa Jesus Christ ra lệnh cho linh sự chết phải buông tha em, và tôi công bố sự sống trên thân thể bất động của em. Khoảng 5 phút sau, trước sự chứng kiến của đám đông hiếu kỳ đang bu quanh, em tôi đã mở mắt ra và bắt đầu thở đều trở lại. Rồi nó ngồi bật dậy, đứng lên, rồi nhảy lên trong tiếng reo mừng: “Con sống rồi! Con sống rồi! Cảm ơn Chúa! Cảm ơn Chúa! Con sẽ tiếp tục phục vụ Ngài cho đến hơi thở cuối cùng! Hallelujah!”
Vẫn không có một bóng công an, ngoại trừ anh trưởng thôn nhỏ bé, hiền lành. Tôi muốn đưa ba tôi, em tôi, và chú Hội ra xe đi cấp cứu, nhưng anh trưởng thôn đến nói nhỏ vào tai tôi: “Có thể còn một vài thằng đang lẩn trong đám đông. Em chính là mục tiêu của tụi nó. Nếu em ra, tụi nó sẽ đâm em chết! Em nên ở trong phòng và bảo vệ vợ con.”
Trước đó, tôi đã gọi điện thoại cho một số anh em thân cận trong HT, và họ đã đến kịp lúc để giúp chúng tôi. Tại hiện trường, máu đổ khắp nơi, cùng với những mảnh vỡ của kính nằm vương vãi. Quang cảnh thật khủng khiếp! Mọi người cảnh báo tôi phải lập tức vào phòng cùng với vợ con và gài chặt cửa lại, không được ra ngoài, vì bọn côn đồ có thể quay lại bất cứ lúc nào. Không có ai bảo vệ chúng tôi cả, nhưng chúng tôi không còn cảm thấy sợ hãi nữa, mà cứ cầu nguyện, tin rằng chính Chúa là Đấng bảo vệ mình. Cho đến giờ này, vẫn chưa có công an đến hiện trường. Tôi đã liên lạc được với công an tỉnh Quảng Nam và yêu cầu được bảo vệ, nhưng vẫn chẳng thấy bóng công an nào. Tạm thời, tôi chưa thể đi ra khỏi khu vực được, vì mọi người nói bọn xã hội đen đang mai phục tôi. Hiện giờ, các anh em trong HT đang tập trung ở đây để bảo vệ tôi và gia đình. Tôi thật vinh dự được làm mục sư của những con người dũng cảm này! Cảm ơn Chúa vì tôi có một người cha, một người em trai, và nhiều anh chị em cùng đức tin sẵn sàng hy sinh tính mạng của họ vì tôi. Họ muốn nhìn thấy mục sư của họ được an toàn, khỏe mạnh để lãnh đạo cuộc phục hưng đang được thai nghén trên mảnh đất đầy gian ác này. Một số người khuyên tôi nên lập tức trốn khỏi nơi này để bảo toàn tính mạng, nhưng tôi quyết định ở lại với bầy chiên mà Chúa đã giao cho tôi. Nếu phải chết thì tôi sẵn sàng chết. Nhưng tôi tin và công bố trong danh Chúa Jesus Christ rằng tôi sẽ sống, gia đình tôi sẽ sống, anh em tôi sẽ sống. Phải, chúng tôi sẽ sống để thuật lại những công việc lớn lao, vĩ đại của Đức Chúa Trời! Hallelujah! Cảm ơn Chúa! Xin hãy nhớ cầu nguyện và đấu tranh cho chúng tôi!
GRACE
“…Ngài đã chết thay cho mọi người, để những người đang sống không vì chính mình mà sống nữa, nhưng sống vì Đấng đã chết và sống lại cho mình.” (II Cô-rinh-tô 5:15)
“…He died for all, that those who live should no longer live for themselves but for Him who died for them and was raised again.” (II Corinthians 5:15)
--
GRACE
“…Ngài đã chết thay cho mọi người, để những người đang sống không vì chính mình mà sống nữa, nhưng sống vì Đấng đã chết và sống lại cho mình.” (II Cô-rinh-tô 5:15)
“…He died for all, that those who live should no longer live for themselves but for Him who died for them and was raised again.” (II Corinthians 5:15)
THIEN AN GRACE <manofjesuschrist@gmail.com>