LS Nguyễn Văn Đài (trái), LS Lê Quốc Quân (phải) |
Trò chuyện cùng luật sư Lê Quốc Quân và luật sư Nguyễn Văn Đài về phong trào đấu tranh dân chủ tại Việt Nam
Radio CTM
Đã có nhiều cuộc biểu tình đòi đất của tín đồ Thiên chúa giáo |
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa quyết định bổ nhiệm Trung tướng Phạm Dũng, Ủy viên Đảng ủy Công an Trung ương, Tổng cục trưởng Tổng cục An ninh II, làm trưởng ban Tôn giáo Chính phủ.
Quyết định số 212/QĐ-TTg của Thủ tướng nói rõ ông Dũng được điều động, bổ nhiệm vào chức Thứ trưởng Bộ Nội vụ, kiêm trưởng ban Tôn giáo.
Quyết định này được đưa ra bốn tháng sau khi có yêu cầu chính thức từ Bộ Nội vụ, và vài ngày sau khi Ban Bí thư có ý kiến trong văn bản số 2501-CV/VPTW.
Trung tướng Phạm Dũng nay đã chính thức rời vị trí người đứng đầu Tổng cục An ninh II, tức cơ quan chuyên trách về an ninh nội địa.
Trong nhiều năm, ông đã phụ trách công tác bảo đảm an ninh quốc gia, bao gồm cả chính trị nội bộ và đặc biệt là thông tin-truyền thông.
Trong cương vị mới, ông Phạm Dũng sẽ phụ trách công tác tham vấn cho Chính phủ trong xây dựng chính sách và quản lý nhà nước về tôn giáo.
Vị trí trưởng ban Tôn giáo Chính phủ đã bị trống nhiều tháng nay sau khi ông Nguyễn Thái Bình, trưởng ban, được Quốc hội khóa XIII phê chuẩn làm Bộ trưởng Bộ Nội vụ tại kỳ họp thứ nhất hồi tháng 7/2011.
Ban Tôn giáo Chính phủ trực thuộc Bộ Nội vụ.
Công tác tôn giáo được cho là một lĩnh vực quan trọng trong quản lý an ninh chính trị và xã hội ở Việt Nam.
Ban Tôn giáo Chính phủ, thành lập năm 1955, có nhiệm vụ, quyền hạn quản lý nhà nước về lĩnh vực tôn giáo trong phạm vi cả nước; quản lý nhà nước các dịch vụ công thuộc lĩnh vực tôn giáo theo quy định của pháp luật.
Ban này có chức năng hướng dẫn và hỗ trợ chính quyền địa phương các cấp về công tác tôn giáo và giải quyết những vấn đề quan trọng về tôn giáo, đồng thời làm đầu mối liên hệ với các tổ chức tôn giáo.
Xuất thân công an
Với việc ông Phạm Dũng trở thành trưởng ban Tôn giáo Chính phủ, nay Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng có hai "tham mưu" chủ chốt về tôn giáo xuất thân từ ngành an ninh.
Thượng tướng Nguyễn Văn Hưởng từ năm ngoái cũng giữ vai trò chính thức là Phái viên tư vấn Thủ tướng về an ninh và tôn giáo.
Ông Hưởng là người có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực an ninh, từng là Ủy viên Trung ương Đảng, và đóng vai trò quan trọng trong việc ra quyết định xử một số nhân vật đấu tranh dân chủ hoặc vận động nhân quyền.
Bên cạnh hai vị tướng ở trên, người ta cũng thấy hiện diện của các nhân vật từ ngành công an trên các vị trí quan trọng của hệ thống chính trị trong nước.
Trung tướng Phạm Minh Chính hiện làm Bí thư Quảng Ninh |
Vào tháng 8/2011, hai thứ trưởng Bộ Công an được Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam điều động sang giữ chức bí thư của hai tỉnh Ninh Bình và Quảng Ninh.
Theo lệnh điều động đó, Trung tướng Bùi Văn Nam, Ủy viên Trung ương Đảng, giữ chức bí thư Tỉnh ủy Ninh Bình; còn Trung tướng Phạm Minh Chính, cũng là Ủy viên Trung ương Đảng, giữ chức bí thư Tỉnh ủy Quảng Ninh.
Hai bí thư tỉnh ủy nói trên đều có bằng cấp học vị cao.
Các trang của ngành công an Việt Nam cho biết ông Nam có bằng tiến sĩ luật và từng công tác tại Cục A13 (tên cũ của Cục tình báo).
Ông cũng làm thư ký cho bộ trưởng công an Lê Minh Hương cho đến khi ông Hương thôi chức, sau đó ông Nam về trường tình báo làm trưởng khoa, rồi lên các chức khác trước khi được phong thứ trưởng và hàm trung tướng năm 2008.
Theo trang Thông tấn xã Việt Nam, ông Phạm Minh Chính, sinh năm 1958, từng là kỹ sư xây dựng, Phó Giáo sư, Tiến sỹ Luật, Trung tướng, nguyên Thứ trưởng kiêm Tổng Cục trưởng Tổng Cục Hậu cần-Kỹ thuật của Bộ Công an.
Ông Chính cũng từng du học tại Romania và sau đó có thời gian làm việc trong Đại sứ quán Việt Nam ở Bucharest.
Một nhân vật khác - ông Nguyễn Văn Thành, Bí thư Thành ủy Hải Phòng, người đang được dư luận nhắc tới nhiều trong những ngày gần đây xung quanh vụ cưỡng chế thu hồi đất ở Tiên Lãng, cũng xuất thân từ ngành công an.
Ông Thành công tác tại Công an TP Hải Phòng từ tháng 8/1979 đến tháng 10/1988, sau đó lãnh đạo Công an quận Hồng Bàng trước khi chuyển sang công tác Đảng.
BBC
Trong cuộc thảo luận về người trí thức vừa qua, đã có một số ý kiến yêu cầu chuyển đổi công thức điều hành đất nước từ “đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ" sang “nhân dân làm chủ, nhà nước quản lý, đảng lãnh đạo“. Đây không phải chỉ là sự chuyển đổi chữ nghĩa kiểu chơi chữ. Đây là đặt lại cho đúng vị trí và đúng với mối quan hệ giữa đảng và nhân dân. Cũng như từng có ý kiến đổi khẩu hiệu “trung với đảng, hiếu với dân thành “trung với nước, hiếu với dân“. Khẩu hiệu Tết “mừng đảng mừng Xuân” - không thấy nhân dân đâu cả - cũng cần phải sửa lại thành "mừng đất nước vào Xuân", trong đó có hàm chứa nhân dân.
Đây là sự biểu thị của quan niệm về vai trò, vị trí, chức năng, mối quan hệ của các thành viên tổ chức trong cộng đồng, có trên, có dưới, có trước, có sau, không thể lẫn lộn nhập nhằng hay đồng nhất được.
Vấn đề nổi lên hiện nay là giữa nhân dân và đảng, quan hệ phải ra sao? Ai trên ai dưới, ai là gốc? ai phải được coi trọng hơn ai? Có thể nào đồng nhất nhân dân với đảng CS được không? Mọi sự cần công khai, rõ ràng minh bạch, có chính danh.
Có một thời cả nước theo nhau nói theo một công thức: “ơn đảng, ơn bác”. Gia đình an bình, làm ăn phát đạt là nhờ ”ơn đảng, ơn bác”; sinh con khỏe mạnh cũng “ơn đảng, ơn bác”. “Mất mùa là tại thiên tai, được mùa là bởi thiên tài đảng ta”. Sùng bái đảng, bác như một tôn giáo, như sùng bái Chúa, Phật, Thượng Đế, có phép lạ, ban phát công đức cho chúng sinh.
Cần nhớ lại lịch sử. Từ khi nước Việt Nam dân chủ cộng hòa ra đời vào tháng 9/1945, những tưởng vị trí của nhân dân làm chủ đất nước đã được xác định vững chãi một lần cho mãi mãi. Đã “cộng hòa”, lại “dân chủ”, nên vị trí của nhân dân thật rõ ràng, vững chắc. Thế là vĩnh viễn thoát khỏi cái kiếp ngựa trâu, nô lệ cho thực dân và cho vua quan phong kiến, toàn dân mở mặt mở mày sánh vai cùng mọi dân tộc năm châu bốn biển, mở ra một kỷ nguyên dân chủ chưa từng có cho nước ta và cho các thế hệ mai sau.
Thế mà lúc này, sau 67 năm Tuyên Ngôn Độc lập, cay đắng và tủi nhục tận cùng, nhân dân ta vẫn chưa được nếm mùi vị của một nền dân chủ có thực chất. Ai đó mỉa mai rằng chế độ 67 năm nay là một kiểu tiêu biểu cho "chế độ đảng chủ". Đảng CS thật sự làm chủ đất nứơc. Bộ Chính trị cư xử như nhà Vua, đến mức nguyên chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An, phải kêu trời lên rằng đây là "14 ông vua tập thể"!
Đầu năm Nhâm Thìn, tổ chức Phóng viên không biên giới có trụ sở ở Paris, Pháp, vừa công bố thống kê mới về tự do báo chí, cho thấy nước Việt Nam bị tụt 7 hạng, từ thứ 165 năm ngoái xuống thứ 172 năm nay, trong tổng số 179 nước, nghĩa là chỉ khá hơn 7 nước châu Phi, như Sudan, Somalia, Zimbabwe.
Ai cũng biết tự do báo chí là chỉ dấu cơ bản nhất của nền dân chủ. Tự do ngôn luận là dưỡng khí, là sức sống của nền dân chủ. Cho nên không có gì mỉa mai hơn là khẩu hiệu được trưng khắp nơi là “Không có gì quý hơn độc lập tự do”, cái quyền tự do chỉ là bánh vẽ, được đưa ra nhử suốt gần 70 năm, vẫn còn ở đâu xa vời vợi.
Thế là phú quý giật lùi. Lẽ ra năm ngoái khi Việt Nam bị xếp vào thứ hạng 165, Bộ Chính trị, Ban Tuyên giáo trung ương phải biết giật mình, cố đưa thứ hạng được cải thiện không nhiều thì ít, nhưng họ vẫn vô cảm, còn cấm phản biện công khai, để cho tình hình xấu thêm, tụt xuống sau cả Lào và Campuchia, đến nay sau cả Miến Điện, còn bị Tunisia ở Bắc Phi bỏ rất xa về tự do báo chí.
Nhố nhăng và trâng tráo hơn nữa, trong khi họ bịt mồm nhân dân, họ lại lấy nhãn hiệu “Nhân dân” dán lên tiếng nói của đảng, lấy tên “Nhân dân” đặt cho cơ quan ngôn luận chính thức của đảng, một kiểu ăn gian, lấy cắp quả tang, không xin phép nhân dân, vi phạm luật về quyền sở hữu danh xưng, có thể bị truy tố trước pháp luật. Sao họ lại không đủ dũng khí để lấy tên mình đặt. Báo Cộng sản của đảng CS thì có sao đâu, sao phải giở trò khuất tất?
Trong nghị quyết của đảng CS và phát biểu của những người lãnh đạo CS, không biết bao nhiêu lần chữ dân chủ được viết ra và nói đến. Đã độc đảng, đã độc quyền đảng trị thì không còn chút đất sống nào cho dân chủ. Dân chủ và độc quyền đảng trị kỵ nhau như nước với lửa. Không bao giờ có thể có dân chủ dưới chế độ toàn trị độc đảng, huống gì là toàn trị theo kiểu Mác-Lênin tức là theo học thuyết chuyên chính vô sản. Cần nói rõ thêm chuyên chính vô sản không phải chỉ là kỵ với dân chủ, không có dân chủ, mà là chống dân chủ, thù địch với dân chủ, thủ tiêu dân chủ, tận diệt dân chủ.
Đầu năm 2012 Nhâm Thìn, vấn đề yêu cầu đảng CS trả lại sòng phẳng quyền làm chủ thật sự cho nhân dân đã trở thành cấp bách. Dư luận đã hoàn toàn chín muồi cho đòi hỏi này.
Tháng 10/2010, hơn 20 trí thức tiêu biểu toàn là đảng viên cấp cao, từng là ủy viên Trung ương đảng, phó thủ tướng, bộ trưởng, viện trưởng, giáo sư đại học…hoàn toàn nhất trí bác bỏ dứt khoát tất cả các quan điểm cơ bản của các văn kiện Đại hội XI, họ chính là tiếng nói ngay thật của nhân dân có hiểu biết sâu rộng. Vậy mà tất cả mọi ý kiến ấy đều bị bác bỏ một cách lạnh lùng, được lặng lẽ vứt vào sọt rác. Đây là thái độ ngạo mạn với nhân dân, người chủ của đất nước, vi phạm nguyên tắc cao nhất của chính quyền nhân dân. Với thái độ chính trị ngang ngược miệt thị người dân như thế, họ đã mất tư cách cầm quyền.
Điều cực kỳ phi lý là chính Bộ Chính trị kêu gọi đảng viên góp ý, đến khi góp ý tận tình công phu như thế thì họ bịt chặt tai, vẫn lải nhải: dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra.
Điều gì xảy ra nếu như một cuộc trưng cầu dân ý được tổ chức rộng rãi để lựa chọn một trong hai văn kiện là các văn kiện dự thảo cho Đại hội XI và tập biên bản ghi chính kiến của hơn 20 trí thức nói trên? Chắc chắn là tập biên bản của các nhà trí thức sẽ thắng, và thắng to. Toàn đảng, toàn dân sẽ mừng vô cùng vì thoát khỏi bốn tai họa cực lớn, đó là chủ nghĩa Mác-Lênin đã phá sản, học thuyết chuyên chính vô sản chống nhân dân, chủ nghĩa xã hội mờ mịt và mô thức tệ hại kinh tế quốc doanh làm chủ đạo.
Chính vì thái độ xa rời nhân dân, nuôi dưỡng tham nhũng, bịt tai không chịu nghe những ý kiến xây dựng tâm huyết của nhân dân mà đảng CS đã mất uy tín một cách nghiêm trọng, thậm chí chuốc lấy sự khinh thị và căm giận của dân chúng, của nông dân, của công nhân - lao động, một bộ phận tinh hoa của trí thức, đông đảo viên chức lương thiện. Từ chỗ bênh che cho nhóm quan chức đầu tỉnh Hà Giang đồi trụy, xử án nặng các nhà trí thức tâm huyết với đất nước như Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Tiến Trung, hàng loạt nhà văn nhà báo yêu nước như Nguyễn Văn Hải – Điếu Cày, Huỳnh Ngọc Tuấn, Huỳnh Thục Vy, Tạ Phong Tần, rồi hành hạ những phụ nữ kiên trung như Phạm Thanh Nghiên, Đỗ Thị Minh Hạnh, Bùi Minh Hằng, Bộ Chính trị đã coi thường luật pháp, coi khinh nhân dân đến mức tột cùng, vượt qua mọi sức tưởng tượng.
Chính vì thái độ coi thường hiến pháp, luật pháp, khinh bạc nhân dân như thế nên lãnh đạo đảng được người dân đáp lễ tương đương. Trước kia không ít nhân dân quen mồm gọi lãnh đạo là "đồng chí", gọi đảng CS là "đảng ta". Nay hầu như đã hết tình hết nghĩa, không ai còn gọi như thế. Nay phổ biến dân gọi họ là: các ông ấy, các ổng, bọn họ, thậm chí khinh ra mặt: chúng nó, tư sản đỏ, đại gia đỏ, maphia đỏ, bọn ăn đất, bọn cướp ngày, bọn hèn với giặc, ác với dân. Cũng không phải ngẫu nhiên gần 2 năm nay, người dân kháo nhau: đi ra gặp cường hào, đi vào gặp tham nhũng.
Rõ ràng đất nước đang trong tình thế bế tắc nặng nề. Tình hình không thể cứ thế này mà kéo dài được. Chỉ có một lối thoát là đảng phải trả lại quyền làm chủ cho nhân dân. Nhân dân thừa sức lập tổ chức chính trị mới để ganh đua bình đẳng với đảng CS. Nhân dân có quyền lập hội theo quy định của hiến pháp. Đó có thể là Hội Công dân Việt Nam, là đảng Dân chủ Việt Nam chẳng hạn, do vài trăm trí thức dấn thân đầu tiên sáng lập. Đảng này có thể gồm một số đảng viên CS cũ, đã hay vừa mới ra khỏi đảng, nay gia nhập đảng mới, theo quyền tự do của công dân được hiến pháp bảo vệ. Có một đảng mới xuất hiện, đảng CS sẽ có đối tượng ganh đua để tự xây dựng vững mạnh, gột rửa tệ lãng phí tham nhũng, bệnh quan liêu xa rời quần chúng, thói xấu tham danh lợi. Đời sống chính trị của đất nước sẽ sôi động, hoạt bát, khác hẳn trước. Báo chí tự do sẽ có tác dụng sâu sắc, chỉ phục vụ cho công luận, hướng dẫn công luận một cách khách quan công bằng, theo đúng luật.
Lúc ấy người công dân mới thật sự tự do, định kỳ dùng lá phiếu của mình để đắn đo lựa chọn người cầm quyền thay mặt cho mìmh, chấm dứt hẳn cái trò vô duyên “đảng chọn dân bầu“, cứ như đảng phải cầm tay mỗi công dân để chỉ bảo bỏ phiếu cho ai, một trò hề dai dẳng hơn nửa thế kỷ, làm trò cười cho báo chí thế giới. Lúc ấy cũng sẽ chấm dứt hẳn chuyện ù lỳ kỳ quặc là đảng CS sau khi trúng cử lần đầu năm 1946, vội lu loa là sẽ vĩnh viễn tại vị, không nhường ghế cho ai khác, phủ nhận một nguyên tắc cốt lõi của nền dân chủ là định kỳ tranh cử, cứ ba hay bốn năm phải bầu lại một lần, vì đảng này tốt thời gian này, hai ba năm sau rất có thể không còn tốt như trước nữa, cần thay thế bằng một đảng khác đáng tin cậy hơn. Tính ưu việt của nền dân chủ nằm ở đó. Nó kích thích cho mọi đảng phải luôn tiến bộ, tự vượt lên và ganh đua quyết liệt, có lợi cho đất nước. Thay phiên nhau là quy luật, là hơi thở của nền dân chủ.
Không có gì vô duyên hơn, khi nhân dân đã chán ngấy đảng, thậm chí không còn tin gì ở lãnh đạo, coi thường các quan chức đảng từ trên cao nhất, vậy mà bộ máy tuyên huấn vẫn nói lấy được là nhân dân vẫn tin yêu, quý trọng đảng mãi mãi. Cho đến khi tình hình đảng sa sút, bệ rạc quá rõ, cả trung ương mới phải họp bàn nhằm đối phó thì chậm quá rồi, không có biện pháp nào có hiệu quả. Con đường duy nhất cứu nước cứu đảng khỏi tan rã chỉ có thể là trả lại cho nhân dân quyền làm chủ, trưng cầu ý dân về một mô hình dân chủ có thực chất, ban bố luật về chính đảng, chuyển sang chế độ đa đảng trong trật tự và luật pháp, giữa niềm hân hoan của toàn dân. Cả thế giới tiến bộ sẽ chào đón tin này.
Những người lãnh đạo cộng sản có tâm và có tầm có thể tự hào khi tự nguyện từ bỏ tệ độc đoán sai lầm quá lâu để trở về với dân tộc, ganh đua với một vài đảng bạn bè khác trong sự bình đẳng tương kính, sát cánh với nhân dân xây dựng nền dân chủ đích thực. Lịch sử sẽ ghi đậm nghĩa cử cao đẹp ấy. Làm được như thế, toàn dân ta cũng đồng thời thực hiện hòa hợp và hòa giải dân tộc trong hòa bình và dân chủ, hòa nhập trọn vẹn với cộng đồng thế giới văn minh.
Được vậy, toàn dân ta cùng nhau thắng to. Đảng CS vẫn tồn tại, lột xác thành một đảng dân chủ, tiến bộ.
Một viễn cảnh trong tầm tay, không phải là ảo tưởng viễn vông. Miễn là ai cũng tự đánh thức lòng yêu nước đến mức cao nhất luôn tiềm ẩn trong mỗi con người Việt Nam ta.
Đây là sự biểu thị của quan niệm về vai trò, vị trí, chức năng, mối quan hệ của các thành viên tổ chức trong cộng đồng, có trên, có dưới, có trước, có sau, không thể lẫn lộn nhập nhằng hay đồng nhất được.
Vấn đề nổi lên hiện nay là giữa nhân dân và đảng, quan hệ phải ra sao? Ai trên ai dưới, ai là gốc? ai phải được coi trọng hơn ai? Có thể nào đồng nhất nhân dân với đảng CS được không? Mọi sự cần công khai, rõ ràng minh bạch, có chính danh.
Có một thời cả nước theo nhau nói theo một công thức: “ơn đảng, ơn bác”. Gia đình an bình, làm ăn phát đạt là nhờ ”ơn đảng, ơn bác”; sinh con khỏe mạnh cũng “ơn đảng, ơn bác”. “Mất mùa là tại thiên tai, được mùa là bởi thiên tài đảng ta”. Sùng bái đảng, bác như một tôn giáo, như sùng bái Chúa, Phật, Thượng Đế, có phép lạ, ban phát công đức cho chúng sinh.
Cần nhớ lại lịch sử. Từ khi nước Việt Nam dân chủ cộng hòa ra đời vào tháng 9/1945, những tưởng vị trí của nhân dân làm chủ đất nước đã được xác định vững chãi một lần cho mãi mãi. Đã “cộng hòa”, lại “dân chủ”, nên vị trí của nhân dân thật rõ ràng, vững chắc. Thế là vĩnh viễn thoát khỏi cái kiếp ngựa trâu, nô lệ cho thực dân và cho vua quan phong kiến, toàn dân mở mặt mở mày sánh vai cùng mọi dân tộc năm châu bốn biển, mở ra một kỷ nguyên dân chủ chưa từng có cho nước ta và cho các thế hệ mai sau.
Thế mà lúc này, sau 67 năm Tuyên Ngôn Độc lập, cay đắng và tủi nhục tận cùng, nhân dân ta vẫn chưa được nếm mùi vị của một nền dân chủ có thực chất. Ai đó mỉa mai rằng chế độ 67 năm nay là một kiểu tiêu biểu cho "chế độ đảng chủ". Đảng CS thật sự làm chủ đất nứơc. Bộ Chính trị cư xử như nhà Vua, đến mức nguyên chủ tịch Quốc hội Nguyễn Văn An, phải kêu trời lên rằng đây là "14 ông vua tập thể"!
Đầu năm Nhâm Thìn, tổ chức Phóng viên không biên giới có trụ sở ở Paris, Pháp, vừa công bố thống kê mới về tự do báo chí, cho thấy nước Việt Nam bị tụt 7 hạng, từ thứ 165 năm ngoái xuống thứ 172 năm nay, trong tổng số 179 nước, nghĩa là chỉ khá hơn 7 nước châu Phi, như Sudan, Somalia, Zimbabwe.
Ai cũng biết tự do báo chí là chỉ dấu cơ bản nhất của nền dân chủ. Tự do ngôn luận là dưỡng khí, là sức sống của nền dân chủ. Cho nên không có gì mỉa mai hơn là khẩu hiệu được trưng khắp nơi là “Không có gì quý hơn độc lập tự do”, cái quyền tự do chỉ là bánh vẽ, được đưa ra nhử suốt gần 70 năm, vẫn còn ở đâu xa vời vợi.
Thế là phú quý giật lùi. Lẽ ra năm ngoái khi Việt Nam bị xếp vào thứ hạng 165, Bộ Chính trị, Ban Tuyên giáo trung ương phải biết giật mình, cố đưa thứ hạng được cải thiện không nhiều thì ít, nhưng họ vẫn vô cảm, còn cấm phản biện công khai, để cho tình hình xấu thêm, tụt xuống sau cả Lào và Campuchia, đến nay sau cả Miến Điện, còn bị Tunisia ở Bắc Phi bỏ rất xa về tự do báo chí.
Nhố nhăng và trâng tráo hơn nữa, trong khi họ bịt mồm nhân dân, họ lại lấy nhãn hiệu “Nhân dân” dán lên tiếng nói của đảng, lấy tên “Nhân dân” đặt cho cơ quan ngôn luận chính thức của đảng, một kiểu ăn gian, lấy cắp quả tang, không xin phép nhân dân, vi phạm luật về quyền sở hữu danh xưng, có thể bị truy tố trước pháp luật. Sao họ lại không đủ dũng khí để lấy tên mình đặt. Báo Cộng sản của đảng CS thì có sao đâu, sao phải giở trò khuất tất?
Trong nghị quyết của đảng CS và phát biểu của những người lãnh đạo CS, không biết bao nhiêu lần chữ dân chủ được viết ra và nói đến. Đã độc đảng, đã độc quyền đảng trị thì không còn chút đất sống nào cho dân chủ. Dân chủ và độc quyền đảng trị kỵ nhau như nước với lửa. Không bao giờ có thể có dân chủ dưới chế độ toàn trị độc đảng, huống gì là toàn trị theo kiểu Mác-Lênin tức là theo học thuyết chuyên chính vô sản. Cần nói rõ thêm chuyên chính vô sản không phải chỉ là kỵ với dân chủ, không có dân chủ, mà là chống dân chủ, thù địch với dân chủ, thủ tiêu dân chủ, tận diệt dân chủ.
Đầu năm 2012 Nhâm Thìn, vấn đề yêu cầu đảng CS trả lại sòng phẳng quyền làm chủ thật sự cho nhân dân đã trở thành cấp bách. Dư luận đã hoàn toàn chín muồi cho đòi hỏi này.
Tháng 10/2010, hơn 20 trí thức tiêu biểu toàn là đảng viên cấp cao, từng là ủy viên Trung ương đảng, phó thủ tướng, bộ trưởng, viện trưởng, giáo sư đại học…hoàn toàn nhất trí bác bỏ dứt khoát tất cả các quan điểm cơ bản của các văn kiện Đại hội XI, họ chính là tiếng nói ngay thật của nhân dân có hiểu biết sâu rộng. Vậy mà tất cả mọi ý kiến ấy đều bị bác bỏ một cách lạnh lùng, được lặng lẽ vứt vào sọt rác. Đây là thái độ ngạo mạn với nhân dân, người chủ của đất nước, vi phạm nguyên tắc cao nhất của chính quyền nhân dân. Với thái độ chính trị ngang ngược miệt thị người dân như thế, họ đã mất tư cách cầm quyền.
Điều cực kỳ phi lý là chính Bộ Chính trị kêu gọi đảng viên góp ý, đến khi góp ý tận tình công phu như thế thì họ bịt chặt tai, vẫn lải nhải: dân biết, dân bàn, dân làm, dân kiểm tra.
Điều gì xảy ra nếu như một cuộc trưng cầu dân ý được tổ chức rộng rãi để lựa chọn một trong hai văn kiện là các văn kiện dự thảo cho Đại hội XI và tập biên bản ghi chính kiến của hơn 20 trí thức nói trên? Chắc chắn là tập biên bản của các nhà trí thức sẽ thắng, và thắng to. Toàn đảng, toàn dân sẽ mừng vô cùng vì thoát khỏi bốn tai họa cực lớn, đó là chủ nghĩa Mác-Lênin đã phá sản, học thuyết chuyên chính vô sản chống nhân dân, chủ nghĩa xã hội mờ mịt và mô thức tệ hại kinh tế quốc doanh làm chủ đạo.
Chính vì thái độ xa rời nhân dân, nuôi dưỡng tham nhũng, bịt tai không chịu nghe những ý kiến xây dựng tâm huyết của nhân dân mà đảng CS đã mất uy tín một cách nghiêm trọng, thậm chí chuốc lấy sự khinh thị và căm giận của dân chúng, của nông dân, của công nhân - lao động, một bộ phận tinh hoa của trí thức, đông đảo viên chức lương thiện. Từ chỗ bênh che cho nhóm quan chức đầu tỉnh Hà Giang đồi trụy, xử án nặng các nhà trí thức tâm huyết với đất nước như Trần Huỳnh Duy Thức, Lê Công Định, Cù Huy Hà Vũ, Nguyễn Tiến Trung, hàng loạt nhà văn nhà báo yêu nước như Nguyễn Văn Hải – Điếu Cày, Huỳnh Ngọc Tuấn, Huỳnh Thục Vy, Tạ Phong Tần, rồi hành hạ những phụ nữ kiên trung như Phạm Thanh Nghiên, Đỗ Thị Minh Hạnh, Bùi Minh Hằng, Bộ Chính trị đã coi thường luật pháp, coi khinh nhân dân đến mức tột cùng, vượt qua mọi sức tưởng tượng.
Chính vì thái độ coi thường hiến pháp, luật pháp, khinh bạc nhân dân như thế nên lãnh đạo đảng được người dân đáp lễ tương đương. Trước kia không ít nhân dân quen mồm gọi lãnh đạo là "đồng chí", gọi đảng CS là "đảng ta". Nay hầu như đã hết tình hết nghĩa, không ai còn gọi như thế. Nay phổ biến dân gọi họ là: các ông ấy, các ổng, bọn họ, thậm chí khinh ra mặt: chúng nó, tư sản đỏ, đại gia đỏ, maphia đỏ, bọn ăn đất, bọn cướp ngày, bọn hèn với giặc, ác với dân. Cũng không phải ngẫu nhiên gần 2 năm nay, người dân kháo nhau: đi ra gặp cường hào, đi vào gặp tham nhũng.
Rõ ràng đất nước đang trong tình thế bế tắc nặng nề. Tình hình không thể cứ thế này mà kéo dài được. Chỉ có một lối thoát là đảng phải trả lại quyền làm chủ cho nhân dân. Nhân dân thừa sức lập tổ chức chính trị mới để ganh đua bình đẳng với đảng CS. Nhân dân có quyền lập hội theo quy định của hiến pháp. Đó có thể là Hội Công dân Việt Nam, là đảng Dân chủ Việt Nam chẳng hạn, do vài trăm trí thức dấn thân đầu tiên sáng lập. Đảng này có thể gồm một số đảng viên CS cũ, đã hay vừa mới ra khỏi đảng, nay gia nhập đảng mới, theo quyền tự do của công dân được hiến pháp bảo vệ. Có một đảng mới xuất hiện, đảng CS sẽ có đối tượng ganh đua để tự xây dựng vững mạnh, gột rửa tệ lãng phí tham nhũng, bệnh quan liêu xa rời quần chúng, thói xấu tham danh lợi. Đời sống chính trị của đất nước sẽ sôi động, hoạt bát, khác hẳn trước. Báo chí tự do sẽ có tác dụng sâu sắc, chỉ phục vụ cho công luận, hướng dẫn công luận một cách khách quan công bằng, theo đúng luật.
Lúc ấy người công dân mới thật sự tự do, định kỳ dùng lá phiếu của mình để đắn đo lựa chọn người cầm quyền thay mặt cho mìmh, chấm dứt hẳn cái trò vô duyên “đảng chọn dân bầu“, cứ như đảng phải cầm tay mỗi công dân để chỉ bảo bỏ phiếu cho ai, một trò hề dai dẳng hơn nửa thế kỷ, làm trò cười cho báo chí thế giới. Lúc ấy cũng sẽ chấm dứt hẳn chuyện ù lỳ kỳ quặc là đảng CS sau khi trúng cử lần đầu năm 1946, vội lu loa là sẽ vĩnh viễn tại vị, không nhường ghế cho ai khác, phủ nhận một nguyên tắc cốt lõi của nền dân chủ là định kỳ tranh cử, cứ ba hay bốn năm phải bầu lại một lần, vì đảng này tốt thời gian này, hai ba năm sau rất có thể không còn tốt như trước nữa, cần thay thế bằng một đảng khác đáng tin cậy hơn. Tính ưu việt của nền dân chủ nằm ở đó. Nó kích thích cho mọi đảng phải luôn tiến bộ, tự vượt lên và ganh đua quyết liệt, có lợi cho đất nước. Thay phiên nhau là quy luật, là hơi thở của nền dân chủ.
Không có gì vô duyên hơn, khi nhân dân đã chán ngấy đảng, thậm chí không còn tin gì ở lãnh đạo, coi thường các quan chức đảng từ trên cao nhất, vậy mà bộ máy tuyên huấn vẫn nói lấy được là nhân dân vẫn tin yêu, quý trọng đảng mãi mãi. Cho đến khi tình hình đảng sa sút, bệ rạc quá rõ, cả trung ương mới phải họp bàn nhằm đối phó thì chậm quá rồi, không có biện pháp nào có hiệu quả. Con đường duy nhất cứu nước cứu đảng khỏi tan rã chỉ có thể là trả lại cho nhân dân quyền làm chủ, trưng cầu ý dân về một mô hình dân chủ có thực chất, ban bố luật về chính đảng, chuyển sang chế độ đa đảng trong trật tự và luật pháp, giữa niềm hân hoan của toàn dân. Cả thế giới tiến bộ sẽ chào đón tin này.
Những người lãnh đạo cộng sản có tâm và có tầm có thể tự hào khi tự nguyện từ bỏ tệ độc đoán sai lầm quá lâu để trở về với dân tộc, ganh đua với một vài đảng bạn bè khác trong sự bình đẳng tương kính, sát cánh với nhân dân xây dựng nền dân chủ đích thực. Lịch sử sẽ ghi đậm nghĩa cử cao đẹp ấy. Làm được như thế, toàn dân ta cũng đồng thời thực hiện hòa hợp và hòa giải dân tộc trong hòa bình và dân chủ, hòa nhập trọn vẹn với cộng đồng thế giới văn minh.
Được vậy, toàn dân ta cùng nhau thắng to. Đảng CS vẫn tồn tại, lột xác thành một đảng dân chủ, tiến bộ.
Một viễn cảnh trong tầm tay, không phải là ảo tưởng viễn vông. Miễn là ai cũng tự đánh thức lòng yêu nước đến mức cao nhất luôn tiềm ẩn trong mỗi con người Việt Nam ta.
Bùi Tín Blog's - VOA
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng cho rằng cả quyết định thu hồi đất và cưỡng chế đối với gia đình ông Đoàn Văn Vương là không đúng pháp luật.
Mặc dù phê bình lãnh đạo thành phố Hải Phòng, ông Dũng chỉ yêu cầu những người này làm kiểm điểm rút kinh nghiệm.
Đặc biệt, Bí thư Thành ủy Hải Phòng Nguyễn Văn Thành được mời lên Hà Nội dự họp nhưng nội dung thông báo của chính phủ không nói gì cụ thể hơn nữa về chuyện kiểm điểm với quan chức thành phố.
Cuộc họp được dư luận đặc biệt quan tâm đã diễn ra chiều nay 10/2 ở Văn phòng Chính phủ tại Hà Nội, bàn về vụ cưỡng chế thu hồi đất trên địa bàn xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng, thành phố Hải Phòng.
'Trái pháp luật'
Trong Bấmthông cáo chính thức trên trang web chính phủ, ông Nguyễn Tấn Dũng kết luận hai quyết định thu hồi đất với ông Vươn năm 2008 và 2009 của huyện Tiên Lãng là trái pháp luật.
Ông nói thêm: "Do quyết định thu hồi đất không đúng với quy định của pháp luật đất đai nên Quyết định cưỡng chế thu hồi đất cũng không đúng pháp luật."
"Mặt khác, việc tổ chức cưỡng chế thu hồi đất của UBND huyện Tiên Lãng cũng có nhiều thiếu sót, sai phạm."
Thủ tướng Việt Nam xác nhận có việc lãnh đạo chính quyền địa phương đã chỉ đạo phá nhà của ông Vươn, và yêu cầu "phải được khởi tố, điều tra làm rõ và xử lý".
Thành phố Hải Phòng sẽ phải rút lại quyết định thu hồi đất và cưỡng chế thu hồi đất với ông Vươn.
Tuy vậy, ông Vươn cũng bị cho là đã có "các vi phạm về sử dụng đất" mà sẽ bị xử lý, mặc dù ông sẽ được làm thủ tục để "sử dụng đất theo đúng quy định của Luật Đất đai".
"Quyết định cưỡng chế thu hồi đất cũng không đúng pháp luật"
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
Theo thông cáo, vụ phá dỡ nhà của ông Vương sẽ sớm được đưa ra xử, trong khi những cán bộ chỉ đạo phá dỡ nhà sẽ bị đình chỉ công tác.
Mặt khác, bốn người trong gia đình ông Vươn đang bị giam theo quyết định khởi tố về tội "giết người và chống người thi hành công vụ” vẫn sẽ bị đưa ra xử.
Nhưng ông Nguyễn Tấn Dũng "kiến nghị các cơ quan tiến hành tố tụng xem xét tình tiết giảm nhẹ đối với bị cáo do các quyết định không đúng pháp luật của UBND huyện Tiên Lãng".
Trước cuộc họp, có một luồng dư luận yêu cầu chính phủ kỷ luật các lãnh đạo thành phố Hải Phòng.
Tuy vậy, Thủ tướng Việt Nam chỉ yêu cầu cấp lãnh đạo thành phố "kiểm điểm rút kinh nghiệm sâu sắc qua vụ việc này".
Dường như ngụ ý báo chí trong nước thời gian qua có sai sót khi đưa tin, văn bản cũng nói cần "nghiêm túc rút kinh nghiệm, hết sức tránh việc đưa tin không khách quan, không đúng bản chất sự việc làm phương hại đến lợi ích của đất nước và người dân".
Ông Nguyễn Tấn Dũng yêu cầu "kịp thời chấn chỉnh, xử lý những vi phạm để báo chí nước ta ngày càng vững mạnh".
Nghe LS Trần Vũ Hải bình luận về cuộc họp của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng.
Nguồn BBC
RFA file Screen capture Hòa thượng Thích Quảng Độ tại Thanh Minh Thiền Viện |
Phật giáo Việt Nam hiện nay vẫn còn nằm trong tình trạng hai khối. Trên mặt nổi có Giáo hội Phật giáo Việt Nam được Đảng và Nhà nước hình thành năm 1981 thống nhất tất cả các tổ chức theo cách mạng trong thời chiến tranh.
Giáo hội này được công khai hoạt động.
Hai Giáo Hội Phật Giáo tại Việt Nam
Hai Giáo Hội Phật Giáo tại Việt Nam
Khối thứ hai là khối đa số chư Tăng Ni, Phật tử thầm lặng không muốn chính trị hóa Phật giáo, hiện nằm dưới danh xưng Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất (GHPGVNTN). Tuy không có một văn kiện nào của Nhà nước giải thể GHPGVNTN hay tuyên bố Giáo hội này bất hợp pháp, nhưng trong thực tế Giáo hội này bị ngăn cấm các hoạt động tôn giáo cũng như trên các lĩnh vực văn hóa, giáo dục, từ thiện.
Theo tài liệu Giáo hội công bố, thì 36 năm qua GHPGVNTN liên tục bị đàn áp, bắt bớ, hăm dọa, thảm sát. Nhưng Giáo hội vẫn tồn tại trên thực tế qua sự lãnh đạo của ba vị Tăng Thống : Đức cố Đệ tam Tăng Thống Thích Đôn Hậu, Đức cố Đệ tứ Tăng thống Thích Huyền Quang và hiện nay Đức Đệ Ngũ Tăng Thống Thích Quảng Độ.
Mười tám Ban Đại diện GHPGVNTN tại các tỉnh miền Trung và miền Nam luôn luôn bị sách nhiễu, cấm đoán các Phật sự cũng như cấm đoán tổ chức các kỳ đại lễ trong năm như Tết, Phật Đản, Vu Lan. Ba năm trước, lần đầu tiên tỉnh Hải Phòng ở miền Bắc có một Ban Đại diện xin tham gia GHPGVNTN. Nhưng tức khắc vị Chánh Đại diện liền bị đàn áp, khủng bố, đưa tới tình trạng tê liệt.
Mười tám Ban Đại diện GHPGVNTN tại các tỉnh miền Trung và miền Nam luôn luôn bị sách nhiễu, cấm đoán các Phật sự cũng như cấm đoán tổ chức các kỳ đại lễ trong năm như Tết, Phật Đản, Vu Lan. Ba năm trước, lần đầu tiên tỉnh Hải Phòng ở miền Bắc có một Ban Đại diện xin tham gia GHPGVNTN. Nhưng tức khắc vị Chánh Đại diện liền bị đàn áp, khủng bố, đưa tới tình trạng tê liệt.
Mười tám Ban Đại diện GHPGVNTN tại các tỉnh miền Trung và miền Nam luôn luôn bị sách nhiễu, cấm đoán các Phật sự cũng như cấm đoán tổ chức các kỳ đại lễ trong năm như Tết, Phật Đản, Vu Lan.
Năm bảy năm trước đây tình trạng căng thẳng đưa tới những xô xát, bắt bớ tại các chùa của Giáo hội, đặc biệt ở miền Trung. Nhưng năm 2011 vừa qua thì tình trạng có phần lắng dịu. Khi được hỏi nguyên do, Hòa thượng Thích Thiện Hạnh, Chánh Ban Đại diện Giáo hội tỉnh Thừa Thiên - Huế, cho biết vì tinh thần phản kháng của Phật tử Huế rất cao, số lượng chùa theo GHPGVNTN cũng đông, đặc biệt Hòa thượng nói rằng nhờ áp lực quốc tế đối với vấn đề tôn giáo và Phật giáo đã làm cho sự đàn áp không còn lộ liễu như trước. Hòa thượng cũng cho biết thời gian có biến động Mùa Xuân Ả Rập, công an đã tăng cường canh gát trước các chùa thuộc Giáo hội Thống nhất.
Ban Đại diện Thừa thiên – Huế là nơi duy nhất từ ba năm qua được tổ chức Đại lễ Phật Đản và có chương trình giáo dục cho 58 Tăng sinh ở 3 cấp: Sơ Đẳng, Trung Đẳng và Cao Đẳng phật học. Sau đây là lời phát biểu của Hòa thượng Thích Thiện Hạnh :
Ban Đại diện Thừa thiên – Huế là nơi duy nhất từ ba năm qua được tổ chức Đại lễ Phật Đản và có chương trình giáo dục cho 58 Tăng sinh ở 3 cấp: Sơ Đẳng, Trung Đẳng và Cao Đẳng phật học. Sau đây là lời phát biểu của Hòa thượng Thích Thiện Hạnh :
Dù có sự lắng dịu và không lộ liễu trong cung cách đàn áp, sách nhiễu, nhưng hậu quả vẫn chưa đưa tới sự tự do hoạt động tôn giáo đối với GHPGVNTN. Có những chuyến Giáo hội đi cứu trợ cho đồng bào miền Thượng du, thì ban ngày đi phát quà, phát tiền không thấy cản trở gì, song tối đến công an tới từng nhà tịch thu các tiền và quà mà đồng bào nhận được.
Theo bản báo cáo tổng kết của Hòa thượng Thích Viên Định, vị Tân Viện trưởng Viện Hóa Đạo, đọc trước Đại hội GHPGVNTN kỳ IX tổ chức hồi tháng 11 năm ngoái, thì tình hình Giáo hội có thể tóm gọn như sau :
« Thành viên các Ban Đại Diện địa phương, các vị trụ trì các chùa thuộc GHPGVNTN, hầu hết đều bị đàn áp, đe doạ, cô lập, sách nhiễu bằng nhiều cách như thường xuyên mời “làm việc”, điều tra, thẩm vấn, bắt báo trình nhiều việc vặt vãnh để gây khó khăn, nhất là trước các cuộc lễ Phật giáo, các ngày Giỗ chạp các vị Tổ sư. Các Phật tử hằng ngày về chùa tụng kinh, lễ Phật cũng bị theo dõi, sách nhiễu, đe doạ công ăn việc làm, bóp chẹt kế sinh nhai ngoài xã hội. Gia đình các Huynh trưởng trong các Ban Hướng Dẫn Gia Đình Phật Tử là những người hứng chịu nhiều đe doạ, sách nhiễu nhất, gây ra nhiều cảnh đau khổ thương tâm vô cùng.
Theo bản báo cáo tổng kết của Hòa thượng Thích Viên Định, vị Tân Viện trưởng Viện Hóa Đạo, đọc trước Đại hội GHPGVNTN kỳ IX tổ chức hồi tháng 11 năm ngoái, thì tình hình Giáo hội có thể tóm gọn như sau :
« Thành viên các Ban Đại Diện địa phương, các vị trụ trì các chùa thuộc GHPGVNTN, hầu hết đều bị đàn áp, đe doạ, cô lập, sách nhiễu bằng nhiều cách như thường xuyên mời “làm việc”, điều tra, thẩm vấn, bắt báo trình nhiều việc vặt vãnh để gây khó khăn, nhất là trước các cuộc lễ Phật giáo, các ngày Giỗ chạp các vị Tổ sư. Các Phật tử hằng ngày về chùa tụng kinh, lễ Phật cũng bị theo dõi, sách nhiễu, đe doạ công ăn việc làm, bóp chẹt kế sinh nhai ngoài xã hội. Gia đình các Huynh trưởng trong các Ban Hướng Dẫn Gia Đình Phật Tử là những người hứng chịu nhiều đe doạ, sách nhiễu nhất, gây ra nhiều cảnh đau khổ thương tâm vô cùng.
« Thành viên các Ban Đại Diện địa phương, các vị trụ trì các chùa thuộc GHPGVNTN, hầu hết đều bị đàn áp, đe doạ, cô lập, sách nhiễu bằng nhiều cách như thường xuyên mời “làm việc”, điều tra, thẩm vấn, bắt báo trình nhiều việc vặt vãnh để gây khó khăn, nhất là trước các cuộc lễ Phật giáo
Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ. RFA file |
« Ở Huế, Khuôn hội Mai Vĩnh ở Huế bị nhà cầm quyền đưa người về quản lý, xâm chiếm đất chùa. Chùa Kim Quang do Hoà Thượng Thích Thiện Hạnh trú trì vẫn tiếp tục bị ngăn chặn việc xây dựng nhà Tăng.
« Ở Quảng Nam – Đà Nẵng, Ban Đại diện bị đàn áp rất nặng nề. Các chùa Giác Minh, chùa An Cư bị cô lập.
« Thượng toạ Thích Viên Đức Trú trì Tịnh Thất Bửu Đức, tỉnh Đồng Nai, bị sách nhiễu, bắt đi làm việc thường xuyên.
« Ban Đại Diện tỉnh Quảng Trị do Thượng toạ Thích Từ Giáo làm Chánh Đại Diện cũng bị đàn áp, sách nhiễu, gặp rất nhiều khó khăn. Ngay cả những ngày An cư kiết hạ của chư Tăng cũng bị công an tràn vào làm náo động, đánh mẹ của Thượng tọa Từ Giáo ngã trong sân chùa ».
« Ở Quảng Nam – Đà Nẵng, Ban Đại diện bị đàn áp rất nặng nề. Các chùa Giác Minh, chùa An Cư bị cô lập.
« Thượng toạ Thích Viên Đức Trú trì Tịnh Thất Bửu Đức, tỉnh Đồng Nai, bị sách nhiễu, bắt đi làm việc thường xuyên.
« Ban Đại Diện tỉnh Quảng Trị do Thượng toạ Thích Từ Giáo làm Chánh Đại Diện cũng bị đàn áp, sách nhiễu, gặp rất nhiều khó khăn. Ngay cả những ngày An cư kiết hạ của chư Tăng cũng bị công an tràn vào làm náo động, đánh mẹ của Thượng tọa Từ Giáo ngã trong sân chùa ».
GHPGVNTN luôn bị theo dõi sách nhiễu hăm dọa
Nhân dịp đầu năm chúng tôi điện thoại hỏi thêm tin tức Giáo hội, thì được Hòa thượng Thích Viên Định, Tân Viện trưởng Viện Hóa Đạo, xác nhận như sau :
Điển hình của cuộc đàn áp, ngăn cấm hoạt động tôn giáo của GHPGVNTN có thể nhìn qua chùa Giác Minh ở Đà Nẵng. Chùa do Hòa thượng Thích Thanh Quang trú trì và cũng là nơi đặt trụ sở Ban Đại diện Giáo hội tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng đồng thời là trụ sở của Tổng vụ Thanh niên và Gia đình Phật tử Vụ. Suốt trong năm qua chùa bị công an phong tỏa ngày đêm. Ngày Phật Đản cũng như ngày lễ Vu Lan, công an không cho Phật tử vào chùa lễ Phật. Thậm chí những gia đình Phật tử để tro cốt ông bà cha mẹ tại chùa không được vào lễ bái. Công an và Tổ dân phố khuyên những ai gửi hương linh, tro cốt người thân đã mất ở Giác Minh phải di dời sang chùa khác trong thành phố. Nếu không thực hiện được việc này ở chùa khác, nhà cầm quyền sẽ gửi giúp.
Qua cuộc thăm hỏi viễn liên, Hòa thượng Thích Thanh Quang, Tổng Thư ký Viện Hóa Đại GHPGVNTN kiêm Chánh Ban Đại diện Giáo hội tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng xác nhận sự ngăn cấm các hoạt động tôn giáo, lễ lạc tại chùa Giác Minh suốt năm qua :
Điển hình của cuộc đàn áp, ngăn cấm hoạt động tôn giáo của GHPGVNTN có thể nhìn qua chùa Giác Minh ở Đà Nẵng. Chùa do Hòa thượng Thích Thanh Quang trú trì và cũng là nơi đặt trụ sở Ban Đại diện Giáo hội tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng đồng thời là trụ sở của Tổng vụ Thanh niên và Gia đình Phật tử Vụ. Suốt trong năm qua chùa bị công an phong tỏa ngày đêm. Ngày Phật Đản cũng như ngày lễ Vu Lan, công an không cho Phật tử vào chùa lễ Phật. Thậm chí những gia đình Phật tử để tro cốt ông bà cha mẹ tại chùa không được vào lễ bái. Công an và Tổ dân phố khuyên những ai gửi hương linh, tro cốt người thân đã mất ở Giác Minh phải di dời sang chùa khác trong thành phố. Nếu không thực hiện được việc này ở chùa khác, nhà cầm quyền sẽ gửi giúp.
Qua cuộc thăm hỏi viễn liên, Hòa thượng Thích Thanh Quang, Tổng Thư ký Viện Hóa Đại GHPGVNTN kiêm Chánh Ban Đại diện Giáo hội tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng xác nhận sự ngăn cấm các hoạt động tôn giáo, lễ lạc tại chùa Giác Minh suốt năm qua :
Không riêng chùa Giác Minh, mà tất cả các chùa thành viên GHPGVNTN tại Quảng Nam – Đà Nẵng đều bị ngăn cấm, phong tỏa, điển hình như chùa An Cư của Đại đức Thích Thiện Phúc ở phường Hải Bắc.
Không riêng chùa Giác Minh, mà tất cả các chùa thành viên GHPGVNTN tại Quảng Nam – Đà Nẵng đều bị ngăn cấm, phong tỏa, điển hình như chùa An Cư của Đại đức Thích Thiện Phúc ở phường Hải Bắc.
Ngay vào đêm Giáo thừa hôm chủ nhật vừa qua, Phật tử đến cúng chùa Giác Minh cũng bị công an ngăn cấm không cho váo chùa, mà đoạn thu băng sau đây là thực trạng suốt năm 2011 :
Tuy bị cấm đoán, khó khăn, sách nhiễu, nhưng GHPGVNTN trong năm qua cũng không ngừng tham gia hậu thuẫn các ưu tư của người dân trong xã hội, hay tổ chức các chuyến cứu trợ từ thiện xã hội tại những nơi có thiên tai, lũ lụt.
Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ đã lên tiếng phản đối vụ án phi pháp đối với Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ.
Đáp lời kêu gọi của giới Học sinh – Sinh viên biểu tình hôm 5.6. trước Lãnh sự quán Trung quốc ở Saigon, Hòa thượng Thích Quảng Độ cùng chư tăng các chùa thuộc GHPGVNTN ở Saigon quyết định tham gia. Nhưng từ sáng sớm tinh mơ Thanh Minh Thiền viện, chùa Giác Hoa cùng các chùa trực thuộc giáo hội đều bị công an phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập. Nhân dịp này, Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ đã tuyên bố : « Mình là người Tăng sĩ nhưng cũng là người công dân. Nước mất, đất tổ bị xâm lấn không ai có thể làm ngơ. Tôi tuổi đã cao nhưng rất phấn khởi và tin tưởng khi thấy giới trẻ Học sinh – Sinh viên còn nghĩ tới chuyện nước non, còn kêu gọi biểu tình để cảnh tỉnh lòng người. Nên tôi và chư Tăng muốn ra tham gia hưởng ứng và ủng hộ giới trẻ. Nhưng ai ngờ Nhà nước lại cho công an ngăn cấm lòng yêu nước thương nòi của người dân !? ».
Qua cuộc phỏng vấn của Đài Á châu Tự do hôm 7. 6 sau sự kiện nói trên và trước tình hình nghiêm trọng của đất nước, Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ kêu gọi sự hình thành một “Liên Minh Chống Ngoại xâm”, tập họp toàn dân từ Bắc chí Nam để bảo vệ chủ quyền dân tộc.
Trước tình hình căng thẳng trên biển đảo giữa Bắc Kinh và Hà Nội và sau chuyến viếng thăm và ký kết của ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hồi đầu tháng 10, Nhân danh GHPGVNTN Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ viết thư Ngỏ hôm 21.10 gửi ông Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam nói lên nỗi thất vọng khi không thấy chủ quyền Việt Nam được minh định, Qua Thư ngỏ Hòa thượng Thích Quảng Độ đề xuất Nhà nước cần căn cứ vào các công ước về Luật Biển LHQ cũng như các công ước liên quan của ASEAN để quốc tế hóa vấn đề Biển Đông cũng như « minh bạch hóa các thỏa thuận với Bắc Kinh trong vấn đề chủ quyền dân tộc ». Hòa thượng cũng nhận xét rằng « Đảng và Nhà nước không thể thở mãi bằng lỗ mũi Trung quốc. Muốn thế, Đảng và Nhà nước cần chuyển hóa ôn hòa sang chế độ dân chủ đa nguyên để đất nước có thể thở bằng lỗ mũi của gần 90 triệu dân Việt ».
Ngay vào đêm Giáo thừa hôm chủ nhật vừa qua, Phật tử đến cúng chùa Giác Minh cũng bị công an ngăn cấm không cho váo chùa, mà đoạn thu băng sau đây là thực trạng suốt năm 2011 :
Tuy bị cấm đoán, khó khăn, sách nhiễu, nhưng GHPGVNTN trong năm qua cũng không ngừng tham gia hậu thuẫn các ưu tư của người dân trong xã hội, hay tổ chức các chuyến cứu trợ từ thiện xã hội tại những nơi có thiên tai, lũ lụt.
Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ đã lên tiếng phản đối vụ án phi pháp đối với Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ.
Đáp lời kêu gọi của giới Học sinh – Sinh viên biểu tình hôm 5.6. trước Lãnh sự quán Trung quốc ở Saigon, Hòa thượng Thích Quảng Độ cùng chư tăng các chùa thuộc GHPGVNTN ở Saigon quyết định tham gia. Nhưng từ sáng sớm tinh mơ Thanh Minh Thiền viện, chùa Giác Hoa cùng các chùa trực thuộc giáo hội đều bị công an phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập. Nhân dịp này, Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ đã tuyên bố : « Mình là người Tăng sĩ nhưng cũng là người công dân. Nước mất, đất tổ bị xâm lấn không ai có thể làm ngơ. Tôi tuổi đã cao nhưng rất phấn khởi và tin tưởng khi thấy giới trẻ Học sinh – Sinh viên còn nghĩ tới chuyện nước non, còn kêu gọi biểu tình để cảnh tỉnh lòng người. Nên tôi và chư Tăng muốn ra tham gia hưởng ứng và ủng hộ giới trẻ. Nhưng ai ngờ Nhà nước lại cho công an ngăn cấm lòng yêu nước thương nòi của người dân !? ».
Qua cuộc phỏng vấn của Đài Á châu Tự do hôm 7. 6 sau sự kiện nói trên và trước tình hình nghiêm trọng của đất nước, Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ kêu gọi sự hình thành một “Liên Minh Chống Ngoại xâm”, tập họp toàn dân từ Bắc chí Nam để bảo vệ chủ quyền dân tộc.
Trước tình hình căng thẳng trên biển đảo giữa Bắc Kinh và Hà Nội và sau chuyến viếng thăm và ký kết của ông Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hồi đầu tháng 10, Nhân danh GHPGVNTN Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ viết thư Ngỏ hôm 21.10 gửi ông Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam nói lên nỗi thất vọng khi không thấy chủ quyền Việt Nam được minh định, Qua Thư ngỏ Hòa thượng Thích Quảng Độ đề xuất Nhà nước cần căn cứ vào các công ước về Luật Biển LHQ cũng như các công ước liên quan của ASEAN để quốc tế hóa vấn đề Biển Đông cũng như « minh bạch hóa các thỏa thuận với Bắc Kinh trong vấn đề chủ quyền dân tộc ». Hòa thượng cũng nhận xét rằng « Đảng và Nhà nước không thể thở mãi bằng lỗ mũi Trung quốc. Muốn thế, Đảng và Nhà nước cần chuyển hóa ôn hòa sang chế độ dân chủ đa nguyên để đất nước có thể thở bằng lỗ mũi của gần 90 triệu dân Việt ».
« Đảng và Nhà nước không thể thở mãi bằng lỗ mũi Trung quốc. Muốn thế, Đảng và Nhà nước cần chuyển hóa ôn hòa sang chế độ dân chủ đa nguyên để đất nước có thể thở bằng lỗ mũi của gần 90 triệu dân Việt ».
Hòa thượng Thích Quảng Độ
Sự kiện nổi bật trong năm 2011, dù khó khăn, thất thế, nhưng GHPGVNTN đã thành công tổ chức Đại hội kỳ IX suy tôn Đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ lên ngôi vị Đệ Ngũ Tăng Thống là ngôi vị cao nhất của GHPGVNTN, và cung thỉnh Hòa thượng Thích Viên Định làm tân Viện trưởng Viện Hóa Đạo.
Tại lễ suy tôn Tăng Thống tổ chức tại chùa Điều Ngự ở thành phố Westminster, miền Nam California, Hoa Kỳ, đồng thời với « Lễ Cầu nguyện cho Hòa bình thế giới, An ninh Đông Nam Á, Vẹn toàn lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam và Quốc nạn, Pháp nạn sớm tiêu trừ », trước 4000 Phật tử và đồng bào các giới cùng với 150 chư Tăng Ni và quan khách quốc tế. Những lời phát biểu quốc tế tại đây, như bà Dân biểu Quốc hội Hoa Kỳ, Loretta Sanchez, bà Marietje Shaake, Dân biểu Quốc hội Châu Âu, ông Sherif Mansour từ Ai Cập, Ông Arne Linngard từ Sáng hội Rafto Na Uy, đều nói lên sự hậu thuẫn công cuộc vận động cho tự do tôn giáo, nhân quyền và dân chủ của GHPGVNTN dưới sự lãnh đạo của Đức Tăng Thống Thích Quảng Độ.
Đại hội cũng đưa ra Quyết Nghị 12 điểm về các hoạt động kiện toàn và phát huy cơ sở Giáo hội trong và ngoài nước cho năm Nhâm Thìn 2012, đặc biệt là « Mở rộng và thúc đẩy tích cực công tác vận động quốc tế kêu gọi sự hậu thuẫn của thế giới thực hiện Chương trình 8 điểm trong “Lời Kêu gọi cho Dân chủ Việt Nam” » của Đức Tăng Thống Thích Quảng Độ.
Ỷ Lan, Phóng viên Đài Á châu Tự do tại Paris
Tại lễ suy tôn Tăng Thống tổ chức tại chùa Điều Ngự ở thành phố Westminster, miền Nam California, Hoa Kỳ, đồng thời với « Lễ Cầu nguyện cho Hòa bình thế giới, An ninh Đông Nam Á, Vẹn toàn lãnh thổ, lãnh hải Việt Nam và Quốc nạn, Pháp nạn sớm tiêu trừ », trước 4000 Phật tử và đồng bào các giới cùng với 150 chư Tăng Ni và quan khách quốc tế. Những lời phát biểu quốc tế tại đây, như bà Dân biểu Quốc hội Hoa Kỳ, Loretta Sanchez, bà Marietje Shaake, Dân biểu Quốc hội Châu Âu, ông Sherif Mansour từ Ai Cập, Ông Arne Linngard từ Sáng hội Rafto Na Uy, đều nói lên sự hậu thuẫn công cuộc vận động cho tự do tôn giáo, nhân quyền và dân chủ của GHPGVNTN dưới sự lãnh đạo của Đức Tăng Thống Thích Quảng Độ.
Đại hội cũng đưa ra Quyết Nghị 12 điểm về các hoạt động kiện toàn và phát huy cơ sở Giáo hội trong và ngoài nước cho năm Nhâm Thìn 2012, đặc biệt là « Mở rộng và thúc đẩy tích cực công tác vận động quốc tế kêu gọi sự hậu thuẫn của thế giới thực hiện Chương trình 8 điểm trong “Lời Kêu gọi cho Dân chủ Việt Nam” » của Đức Tăng Thống Thích Quảng Độ.
Ỷ Lan, Phóng viên Đài Á châu Tự do tại Paris
Copyright © 1998-2011 Radio Free Asia. All rights reserved.